Á! Tiếng kêu thất thanh từ 1 người phụ nữ đi đường phát ra
1 người đàn ông từ thùng rác chui ra
-A, Ngủ ngon quá, phòng ngủ thiệt là ấm cúng! Huỳnh Dân điên điên dại dại mê mê tỉnh tỉnh vừa dang tay ưỡn ngực sau 1 giấc ngủ
-Ông Huỳnh, chỗ đâu không ngủ mà lại chui zô đây, haiz...thiệt là! Mấy ông bạn già hàng xóm thở dài xót xa
-Không biết thằng Kỳ đâu mà để cha nó như zầy!
-Nó bận đi làm ăn mà ông Tư, tội nghiệp ông già...Một ông để râu kẽm ngao ngán trả lời
-Cha! Cha! Cha làm gì zậy, con đi tìm cha sốt ruột cháy gan, sao cha lại nằm ở đây, người dơ hết rồi, về nhà, con tắm rửa cho cha!
-Hơ ơ...không zề ..không zề, ta đang trong nhà mà, nhà ta thơm nè, nhà ta đẹp nè...ta là tiểu bảo bối ngoan...ta là tiểu bảo bối ngoan...Ông Huỳnh Dân mắt ngơ ngẩn, 2 tay vỗ đều như em bé 3 tuổi biết hát, T.Kỳ không khỏi xót xa nghẹn lòng
-Được rồi, cha là bảo bối ngoan, bảo bối zề tắm sạch sẽ, con dẫn bảo bối ăn bào ngư..
-Bào ngư, bào ngư, ngươi không được dụ ta đó nha, ngươi ..mà ..d..dụ ta á...ngươi là người xấu...Huỳnh Dân bập bẹ nói..cái đầu ngoe nguẩy đến đáng thương
T.Kỳ dìu cha zề tắm rửa, trước bàn cơm
-Cá nè, tôm nè...ngươi..ngươi là người tốt..ta ..ta gọi ngươi là bé ngoan..bé ngoan giống ta..cho ta ăn ngon nè
-Uhm, bé ngoan...bé ngoan ăn cơm giỏi...T.Kỳ đút cha mình ăn mà nghẹn nào kìm dòng nước mắt, đôi mắt anh đỏ hoe, nhìn cha mình ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng biết ngày đêm..hận thù như tràn ngập...nó len vào từng gân máu, từng tủy tế bào trong cơ thể anh
"Dương Chính, ông đợi đó, chó bị dồn vào đường cùng cũng quay đầu lại cắn, huống chi tôi là người, trời cao có mắt, mạng già của ông phải chết dưới chính tay tôi"
Phòng chủ tịch Dương Chính
-Chủ tịch, có ông Doãn công ty chứng khoán Western gọi cho ngài!
-Nối máy đi!
-Alo...ông Dương à, tôi Doãn Tiềm đây...anh thưa thưa cho tôi vài hôm đi, công ty tôi đang kẹt dữ lắm....Giọng nói run run phát ra từ đầu dây bên kia
-Ông bạn già...sao mà run rẩy vậy, được rồi, tôi tính vầy, 5h chiều nay mà không giao đủ 1.000.000USD thì ông chuyển hết cổ phần công ty của ông cho tôi là xong, nhẹ nhàng êm thắm đúng ko bạn già của tôi!....
-Ông Dương à, việc này...
-Hay là ông muốn thì cái mạng già của ông...Dương Chính cười hả hê vào điện thoại rồi dập máy
-Cha! Công ty mình cũng đâu cần tiền gấp lắm, sao cha không thư thả cho ổng vài hôm...Bái Ân ôm mớ sổ sách đi vào
-Thời buổi kình tế thị trường, làm gì cũng phải nhanh gọn, nhân từ như con có mà cạp đất ăn, mà thôi, con không hiểu đâu, không phải chuyên môn của con, mỗi thứ đều có giá trị riêng của nó....
-Đúng đó, thiên nga thì vẫn là thiên nga, vịt thì mãi là vịt, làm sao vịt có thể sánh với thiên nga, con chó sinh ra để sủa và canh nhà, con bò ăn cỏ để cày ruộng, con nuôi đem về thì để làm osin cấp cao chuyên nghiệp thôi....Dương Song bắt chéo chân, nhếch mép, chân đẩy nhẹ cái ghế tổng giám đốc , xoay 1 vòng cô ta ngoảnh lại xoay xoay cây viết nhìn Bái Ân với ánh mắt sắc lẹm
-Song Song, con nói gì đó, con có học thức mà nói chuyện như với chị mình như zậy khác nào mèo tự cắn đuôi mình, được lợi gì mà hả hê, Ân Ân, con ra ngoài đi...
-Dạ!
-Cha, sao cha lại bênh nó, nó chỉ là đứa cha nhặt từ cô nhi viện về mà, con mới là con gái ruột của cha...Dương Song tức tối đập bàn, ánh mắt cô nhìn ra cửa như trực chờ nuốt chửng Bái Ân nếu cô còn bước vào
-Bình tĩnh con gái, cái gì cũng có giá trị của nó, thằng Đạt Dân là đối tác quan trọng, nó lại có vẻ quan tâm con bé Bái Ân, sao không dùng mồi nhử mà dụ cọp vào hang, chỉ cần nó kí hợp đồng là ta có cả tỉ USD nhẹ nhàng vào túi....Dương Chính nhúng vai, phân tích cho đứa con gái cùng chung dòng máu lạnh của mình
Dương Song biễu môi không thèm nói, đứng dậy bước ra ngoài
-Dương tiểu thư, hôm nay không có việc gì quan trọng, cô muốn đi đâu để tôi sắp xếp lịch
-Đi Spa!
-Ây dà, cô Dương đẹp từ trên xuống dưới, vào Spa chỉ làm cho cái Sopa đó nổi tiếng thêm thôi
Dương Song nhếch mép cười:
-Biết vậy thì tốt, tháng này tăng lương cho cô
Có 1 giọng nói từ 1 người đàn ông khác xen vào:
-Phải, cô Dương thì không có điểm xấu, nhưng mà nhìn kĩ thì có 1 điểm...
Dương Song ko thèm quay lại, cất giọng nói có phần chanh chua:
-Xấu chỗ nào?
-Chỗ xấu nhất của cô Dương là không có chỗ nào đẹp, từ trong ra ngoài, tâm hồn tới thể xác...
Dương Song lập tức quay lại với ánh mắt hình viên đạn, kẻ nào to gan dám hạ nhục cô đến vậy
-Tống Đạt Dân, anh đến đây làm gì?? Dương Song mở to mắt như muốn nuốt sống anh
-Cô làm gì mà trợn to mắt như muốn chiếm hữu tôi vậy, tôi không hấp dẫn tới mức cô thèm khát có được chứ, tôi đến kí hợp đồng, cô ko đồng ý sao...Nói rồi Đạt Dân nhếch mép cười khinh bỉ rồi quay đi
-Dương tiểu thư...cô thư kí bé nhỏ lí nhí gọi
-Thư cái gì mà thư..Dương Song cầm đống sổ sách quẳng lên đầu cô thư kí...
-Mai cô viết đơn thôi việc đi..đồ xúi quẩy..Nói rồi cô ta lạnh lùng bước đi
Cô thư kí run rẩy nhặt từng tờ giấy, sắp xếp lại đống sổ sách ngồn ngang dưới mặt đất...Bất ngờ bắt gặp 1 bàn tay nhỏ nhắn, cô ngước nhìn lên:
-Cô Bái Ân....
Enlarge this image
-Để tôi giúp, mai tôi sẽ chuyển cô qua làm việc khác, chỉ cần tránh đừng để Dương Song thấy mặt cô là được rồi...bái Ân mĩm cười giúp cô gái tội nghiệp đang run bần bật vì sợ
-Ngài Tống, ngài không sợ nói vậy, cô Dương Song sẽ phật lòng sao...anh trợ lý có vẻ lo lắng cho Đạt Dân
-Lòng cô ta có liên quan gì đến tôi...nhìn cô ta là tôi đã muốn nôn vì mùi hôi tanh từ bãn chất con người...mà có phật lòng thì cũng kệ cô ta...công ty cô ta cần mình chứ mình ko cần...ko vì Bái Ân thì dù cho cô ta nó quỳ xuống hôn giày tôi..tôi cũng chẳng thèm kí cho cha cô ta cái hợp đồng này...
Nói rồi 2 người bước vào phòng chủ tịch Dương Chính.....
******
8h tối...tại 1 con hẻm nhỏ
Rầm!...Chát!....
-Ông Dương, xin ông tha cho tôi...tôi xin ông, tôi quì tôi lạy ông...ông làm ơn...
Ánh đèn đường le lói hắt vào gương mặt người đàn ông đàn ngắm nhìn cây dao bé nhỏ với ánh mắt tàn độc
-Tha cho mày...cũng được...kí tên đi...chuyển cổ phần cho tao...
-Tôi...
Phụp, cây dao bé nhỏ lướt qua ngón tay cằn cỗi của người đàn ông đang run sợ....máu rơi xuống trong tiếng la thất thanh vang trời....
-Tay của tôi...tay...cứu tôi với...cứu
-Mày la đi...la lớn lên...cứu...cứu ..có người bị chặt tay...la đi...la lớn lên...
-Ông Dương...tôi...tôi kí....tôi kí....
Người đàn ông tội nghiệp...run run từng nét chữ, nước mắt nước mũi đua nhau trào ra vì đau...vì sợ...vì ấm ức
-Ngoan....Dương Chính nhoẻn miệng người xoa đầu người ấy....
-Vậy..ông tha cho tôi được chưa ông Dương....
-Được...tất nhiên là được....
Móc điếu xì gà, làm 1 hơi, hắn cùng thuộc hạ bước vào xe
Người đàn ông cùng đôi bàn tay chỉ còn 4 ngón , lê từng bước ra khỏi con hẻm..
Xe vừa rẻ phải, thì lửa bốc lên, thiêu trụi con người đáng thương đó
-Dương Song, hắn vô dụng rồi sao lại tốn công mua xăng đốt cả cái hẻm ấy làm gì...ôm nhiễm...ô nhiễm môi trường...Dương Chính lấy khăn tay lau vết máu trên tay
-Diệt cỏ phải sạch, cha chẳng phải đã dạy con như vậy..cha quên rồi sao....
-Con làm tốt lắm, con gái ngoan....
Chiếc xe ấy dần dần chìm vào bóng tối rồi biến mất trong đêm khuya để lại đống tro tàn cùng khối bốc lên từ con hẻm nhỏ của Đài thị